Có lẽ con người ai cũng thích nhớ về những thời điểm, những khoảnh khắc đẹp đẽ, hay gây xúc động mãnh liệt nhất trong đời. Và những cái Tết VN thật sự đã cho tôi không biết bao nhiêu kỷ niệm thân yêu, trong lành nhất….
Ba mất sớm, Má một mình nuôi con ăn học và cứ Tết đến là dẫn tụi tôi về thăm gia đình nội ngoại ở Bình Đông. Tết đối với tôi khi còn nhỏ là những ngày lang thang trên đường đất đi thăm họ hàng, những phong lì xì thơm mùi tiền mới, pháo nổ đì đùng đêm giao thừa và được xúng xính áo đầm mới mà Má đã khòm lưng những ngày trước Tết may cho mấy chị em tôi. Má chịu khó, siêng năng và yêu quý con vô cùng… Lúc nào Má cũng dốc tâm, tận lực để lo cho con được sung sướng đầy đủ… Người quán xuyến tất cả mọi việc trong nhà và có biệt tài may áo kiểu này nọ, tuy chưa hề được đi học may cắt…
Khoảng chừng một tháng trước Tết, Má tôi dắt mấy chị em đến những tiệm áo thật đẹp trên đường Lê Thánh Tôn, nơi có những hình manequin mặc áo kiểu mới. Rồi Má bảo tụi tôi lựa kiểu nào thích nhất. Má chíp trong bụng, ra chợ, mua vải giống màu, và loại hàng, chỉ, ren, nút, v.v… để về nhà là cắt, may cho mấy chị em tôi mặc “cho giống người ta” trong ba ngày Tết. Có điều là dù lo may mặc cho các con, Má luôn mặc áo cũ, những chiếc áo dài Má có khi Ba tôi còn sống. Sau khi Ba mất rồi, Má đã đem nhuộm đen hết tất cả áo màu và chỉ mặc thuần nhất những tấm áo cũ đó..Khi nào sờn, rách, thì Má tỉ mỉ vá lại và ngay cả những ngày Tềt, Má cũng chỉ mặc những tấm áo mang màu tang tóc đó…
Đêm giao thừa thì Má trầm ngâm cúng vái đất Trời, Má cũng bảo tụi tôi ra lạy …Sau này khi lớn lên, việc cúng vái này trở thành thông lệ trong gia đình tôi… Anh chị tôi thì cứ chực chờ mong nghe mấy bác hàng xóm đốt pháo đại, dù luôn phải bịt tai vì pháo nổ to quá! Huơng trầm trong đêm 30 trừ tịch, quyện vào mùi cháy khét của pháo khiến tôi thấy lâng lâng, quên cả ngủ mỗi đêm giao thừa…
Tết năm 1972 là một Tết định mệnh, đã khiến tôi không còn lẩn thẩn lang thang hái hoa, chơi lò cò hồn nhiên được nữa vì năm đó chị em tôi theo đoàn Huớng Đạo đi công tác 3 ngày (30 Tết, mùng 2 và mùng bốn) tại cô nhi viện Gò Vấp. Má tôi tuy không vui lắm vì mấy chị em kéo nhau đi cả ngày, thay vì ở nhà theo Má đi thăm tất cả bà con như những năm trước, nhưng vì Người luôn khuyến khích tụi tôi làm việc xã hội , nên cũng cho mấy chị em đi liên tiếp, không thiếu ngày nào …
Tôi không bao giờ quên được cảnh một vài bé vì lọng cọng vụng về, đánh đổ chén cháo xuống đất. Các bé biết là mình không xin thêm được nên đã dùng tay vớt cháo từ dưới đất lên và ăn với hết vẻ thòm thèm…Mỗi ngày tụi tôi đến săn sóc, chơi đùa với các bé từ sáng sớm đến khoảng 5-6 giờ chiều mới về. Trẻ mồ côi không được bồng ẵm nhiều nên khi được tụi tôi bồng là các bé đeo thật chặt, bỏ xuống là khóc thét lên thật não nùng , đau khổ.. Đến chiều về thì ngày nào cũng có màn tiễn đưa của các em. Các em khóc inh ỏi đòi bọn tôi ở lại, và tôi cũng bệu rệu, nước mắt cứ vòng quanh dù gắng dằn lòng, để giữ theo một trong những điều luật là huớng đạo sinh luôn vui tươi…
Ngày đầu tiên đi thăm các em cô nhi nhằm 30 Tết. Giao thừa năm đó tôi đã khai bút bằng bài viết về buổi công tác. Vừa viết vừa khóc, nước mắt làm nhòe hết bao trang giấy….
Năm cuối cùng được ăn Tết ở VN cũng là lần cuối cùng tôi được góp tiếng hát (Tết 75) trong buổi văn nghệ Tất niên của trường Tổng Hợp Quốc Gia Nghiã Tử (THQGNT). Tuy hát bài Xuân Ca, lúc đó là bài hát Xuân tôi thích nhất vì lời nhạc phù hợp phần nào những ước vọng của mình, nhưng tôi vẫn không vui vì em ruột (mà tôi thân nhất trong gia đình) mới mất, và vì người đánh đàn (Vinh, học cùng lớp 9 với tôi năm đó) lọng cọng đàn guitar trật nhịp, làm tôi hát mà cứ phải ngập ngừng…đợi đàn! Tôi hát xong quay lại định cằn nhằn Vinh một trận… Nhưng cằn nhằn chưa dứt câu thì tôi hối hận ngay vì Vinh đứng lặng yên, không cãi lại, hay bào chữa, mà ánh mắt Vinh buồn vời vợi…Tôi chùng lòng, không tiếp tục được nữa, nhưng vẫn không xin lỗi dù trong lòng xấu hổ, thấy mình sao quá…bà chằng!
Tôi vẫn ấm ức nghĩ: “vậy là hỏng mất tiêu bài hát xuân ưng ý nhất của mình rồi, và chắc thầy cô không thực sự thích nghe, mà chỉ vỗ tay khuyến khích chiếu lệ thôi!” Không ngờ cô Kim lại chạy đến ngay sau đó và nói với tôi cô rất thích tôi hát, vì đã diễn tả được hết ý của bài hát ! Cô cũng khen Vinh đàn hay. Vinh chỉ bẽn lẽn cười, và tôi càng thấy mình rõ là…vô duyên quá đi! Hối hận dâng tràn nhưng vẫn không một lời xin lỗi bạn, mặt cứ nghinh nghinh, dù trong lòng vô cùng xốn xang áy náy….
Bao nhiêu năm qua tôi chỉ mong gặp lại Vinh để nhắc lại chuyện xưa và nói một lời xin lỗi đã làm bạn mình buồn. Bây giờ thì không còn có dịp nữa vì chẳng bao lâu sau cuộc đổi đời 75, tang tóc dập dồn theo dâu bể, Vinh đã nối chí hùng anh của cha mình, chống lại chế độ độc tài , đảng trị và đã sớm hy sinh cho lý tưởng tự do ngay chính trên quê hương mình…
Lại một lần nữa đón Xuân trên xứ người. Trời Cali sáng nay u ám và lành lạnh. Trong niềm tưởng nhớ những Tết xưa, những người thân yêu nhất trên đời đã ra đi, và quê xưa vẫn còn ngập tràn những bất công, gian truân, khốn khó, xin nguyện cầu sao cho tất cả mọi người được an lành, cùng vui hưởng một muà Xuân, chưá chan niềm hy vọng cho một ngày mai sáng tươi hơn cùng những tình thân thiêng liêng luôn vẹn toàn, chung thủy ….
M.Phượng