Văn

Những bài viết trên trang blog xưa

Thư cho Bạn -Mùa Quốc Hận 2016

Bạn thân mến,

Hằng năm, vào mùa Quốc Hận 30/4, bạn, tôi và rất nhiều người Việt hải ngoại lại bồn chồn, thao thức không yên khi những kỷ niệm, những vết thuơng lòng không phai, cùng nỗi niềm cay đắng, ngậm ngùi  cho quê huơng đầy oan nghiệt lại lũ lượt trôi tràn, trở về trong tâm tưởng…

Bạn có nêu ra, và tôi đồng ý rằng trên thế giới hiện có rất nhiều cộng đồng, đoàn thể Việt Nam đã được thành hình, duy trì, liên kết, không ngoài mục đích giương cao ngọn cờ chính nghĩa . Chúng ta đồng lòng gióng lên tiếng nói của một dân tộc bất khuất, kiên cường, với tình yêu nước nồng nàn, mà sau 1975, đã phải đổi đời, với từng đoàn người lũ lượt ra đi, trong tan tác thuơng đau, trong uất ức nghẹn ngào, bất chấp mọi hiểm nguy trên đường tìm tự do. Bạn hỏi: “chúng ta đã làm gì, và cần nhấn mạnh điểm nào để  giải thích cho con em, nhất là  có được sự cảm thông của chúng, về quãng đời lưu vong này?”.

Bạn ạ, cái chứng minh hùng hồn nhất của sự sáng suốt trong việc kiên quyết ra đi, sẵn sàng chấp nhận bao gian truân, mất mát, cùng những áp lực, những chua xót ê chề khi phải tìm lại huớng đi, tìm lại chính mình trong xã hội mới không phải chỉ ở những thành tựu vượt bậc về mọi mặt cuả cộng đồng người Việt hải ngoại, mà là sự bảo tồn, phát huy tinh thần dân tộc, ý chí quật cường của nòi giống Tiên Rồng, nhất là sự tiếp tay, tiếp bước bởi những thế hệ trẻ được sinh trưởng trong các xã hội tự do, khắp nơi trên thế giới. Trên hết, bạn thấy không: tình người trong sáng, chân thật, bao la của thế hệ trẻ Việt Nam tại hải ngoại đã được có dịp đâm chồi, nẩy lộc trên những đất nước tạm dung.

Giới trẻ bên đây đã có sự so sánh, chọn lựa rõ ràng trong nếp sống tự do, với tình người sâu sắc, với nghĩa nặng ơn dày của các đấng sinh thành, cùng khả năng suy nghĩ độc lập, khai phóng. Các cháu tỏ tình thuơng yêu kính trọng đến chúng ta không vì những giáo điều, luật lệ, hình thức gò bó, nhét nhồi,  mà là vì chúng hiểu và nhận ra được sự thuơng yêu vô bờ bến, cùng những hy sinh, mất mát cha mẹ đã phải gánh chịu, cho sự thành công, thành nhân của chúng. Tình thuơng cha mẹ trên đời này ở đâu cũng có, nhưng trong một xã hội mà tình người chân thật, đằm thắm, được nâng cao, tôn trọng, thì lòng hiếu thảo ân cần, và lòng thuơng người bao la, không hẹp hòi, vị kỷ, với những nhận định sáng suốt, chân thành càng dễ dàng phát triển, thăng hoa.

Trên xứ sở tự do, cùng với hệ thống pháp lý được đặt ra để  bảo vệ nhân quyền, nhân phẩm -tuy không hoàn hảo 100%- chúng ta có thể tin rằng hồn nước tình quê, qua bao niềm mơ ước, nhắn nhủ thiết tha -từ mẹ, từ cha, từ những kẻ đã vượt qua bao gian khổ- cũng sẽ một ngày lại bừng sống dậy. Tôi tin đó là chuyện hiển nhiên khi giòng máu Lạc Hồng còn chảy miên man, khi từng hơi thở, với lòng yêu nước không vơi của người Việt còn được ấp ủ, chuyển tiếp cho thế hệ tương lai trong bầu không khí tự do, trong lành.

Bạn thân mến,

Lá cờ vàng đối với chúng ta đã và sẽ mãi là biểu tượng cho tự do, cho một xã hội nhân bản, với lý tưởng quốc gia chân chính. Và muốn giữ được niềm hãnh diện về màu cờ đó, bạn, tôi, tất cả chúng ta, cần thắp sáng tin yêu cho đám hậu sinh, bằng lời nói đi đôi với hành động. Chúng ta cần duy trì tinh thần bất khuất, chống sự tàn ác, bất công, gian tham, băng hoại của chế độ CSVN. Và vì thế, hôm nay đây, chúng ta sẽ không chấp nhận những những chính khách, những đạo luật, dự án, mưu đồ mang tính gian dối, bất công, đàn áp, thiếu tình người, không phải chỉ ở trong nước, mà còn ngay cả trên những nơi chúng ta đang cư ngụ.

Bạn ạ, con cháu của chúng ta cần có niềm hãnh diện là người Việt Nam bất khuất, can trường, không điêu ngoa, xu thời, vô cảm, nhu nhược, bám theo bã lợi danh, sống vị kỷ, hời hợt, bất nhân, như những kẻ đang cầm quyền trong nước. Các cháu cần thấy là chúng ta đã ra đi vì lý tưởng tự do, vì tình người trong sáng, vì sự công bằng cho tất cả mọi người trong xã hội. Khi chúng ta sống ngay thẳng, làm gương cho con cháu, chúng ta đã và đang xây dựng niềm tin, sức mạnh tinh thần cho con cháu chúng ta, góp phần trong công cuộc dựng lại căn nhà Việt Nam, dù còn đang ở trên xứ người.

Xin bạn hãy cùng tôi tin rằng một ngày nào đó, khi sự sợ hãi không còn chiếm ngự đa số trái tim những người dân lành ở Việt Nam, và những hạt giống tinh thần chúng ta trân trọng gìn giữ, gieo trồng bao năm nay được truyền đạt, chuyển tiếp, hòa đồng với những kiến thức về mọi mặt được phát triển đó đây, tình yêu dân tộc sẽ lại bừng bừng sống dậy,  quê xưa sẽ được hồi sinh…

Đây không phải là niềm mơ ước viễn vông, mà là điều tất nhiên, nếu mọi người trong cộng đồng chúng ta thành tâm, bền chí truyền đạt đến thế hệ mai sau niềm tin vào hồn nước thiêng liêng, bất diệt.

Những Quân, Dân, Cán, Chính VNCH đã từng trả nợ cho quê hương. Nhưng thế hệ  chúng ta, khi đó còn trong tuổi ăn học, được thừa huởng một nền văn hóa nhân bản, tự do, lại phải lìa xa quê hương sau năm 1975, chưa có dịp trực tiếp đáp đền ơn nhà, nợ nước. Nếu chúng ta bền lòng gửi gắm  đến con cháu  lý tưởng yêu nước, trong nhân bản, chân thành, và không ngừng bồi đắp, giữ gìn cho những thế hệ người Việt lưu vong trong tương lai không quên nguồn cội, có lẽ chúng ta sẽ vơi được đi phần nào những xót xa, áy náy trong nỗi buồn vong quốc. Và tôi thật sự nghĩ điều đó có thể được xem là một trong những cách biểu lộ sự tưởng niệm, trân trọng tri ân, thiết tha, tích cực đến những người lính, những thuyền nhân đã hy sinh vì lý tưởng tự do, trước và sau ngày 30 tháng tư nghiệt ngã, có phải không hỡi bạn rất thân?

Xin được cùng bạn thắp lên ngọn nến tin yêu, để bớt thấy lẻ loi trong đêm dài, trong lúc chờ mong một ngày dân chủ, công bằng, ấm no với ánh bình minh sáng tươi, trong lành trên quê huơng yêu dấu.

Minh Phượng
Mùa Quốc Hận 2016

Thư Cho Bạn

 

Bạn thân mến,

Đây là lá thư đầu năm 2014- tôi gửi cho bạn mà lòng còn day dứt buồn sau đám tang của Má tôi cách đây hơn ba tháng. Chẳng bao lâu sau đó, ngày 11 tháng 12, tôi lại nhỏ lệ nghẹn ngào khi một anh niên trưởng tôi kính mến trong trường cũ cũng đã từ giã dương trần sau một cơn bạo bệnh và sự ra đi đột ngột vào ngày 20/12/2013 của anh Việt Dzũng, một tấm gương ngời sáng, xả thân đấu tranh cho lý tưởng tự do cho quê hương Việt  Nam khốn khó.

Hôm nay lại là thứ sáu, đúng 17 tuần tôi không còn nghe tiếng Má tôi nói cười, han hỏi . Hôm nay cũng đúng hai tuần sau khi anh Việt Dzũng vĩnh viễn ra đi trong niềm thương tiếc vô bờ cuả bao nhiêu người còn lại Ngoài kia, trời đang có nắng hanh vàng, sưởi ấm một ngày cuối đông bên những nhớ nhung vời vợi …

Sau cái chết cuả những người mình quý yêu, ngưỡng mộ liên tiếp trong cuối năm vưà qua, tôi càng nghiệm thấy lẽ vô thường cuả cuộc đời, sự mong manh cuả kiếp sống. Tôi đã đi qua hơn nửa thế kỷ trong kiếp nhân sinh, bên những mất mát đổi thay, tôi vẫn thấy mình tương đối còn quá may mắn hơn bao nhiêu người. Đã có lúc tôi buồn và áy náy vì mình đã không thể thực hiện được một phần nhỏ những hoài bão, ước mơ cao vời của một thời niên thiếu và sự “thành đạt” quả thật khiêm nhường, nếu không nói là khiếm khuyết, hạn hep… Nhưng chính vì những va vấp, thiếu sót đó, mà hơn lúc nào hết, tôi càng thấy mình cần phải trân trọng từng phút giây trong cuộc sống ngắn ngủi của kiếp người.

Cũng khá lâu rồi, tôi không còn phải kể lể những nỗi niềm khổ sở với bạn, vì hình như tôi đã tập được sự chấp nhận những đổi thay, trí trá của con người trong đời như một định luật tự nhiên, một phần cuả cuộc sống muôn màu muôn sắc. Và tôi vẫn chưa đầu hàng định mệnh. Tôi vẫn còn tin vào sự mầu nhiệm cuả đấng tạo hóa, của sự luân chuyển miên viễn trong  vũ trụ.  Và tuy chúng ta không thể nào biết trước được chuyện gì có thể xảy ra trong tương lai, tôi vẫn mãi nuôi hy vọng cho một ngày mai tươi sáng hơn cho nhân loại, nhất là cho quê huơng Việt Nam đã bao năm qua luôn chịu những trầm luân nghiệt ngã trong gông cùm CS. Cùng vào đó, tôi đã tâm nguyện sống thực với hiện tại, với bản thân, và trân trọng từng phút giây trong đời, với những gì mình đang có thể làm được cho xã hội chung quanh, gia đình, và cho chí́nh mình.

Như hoa tàn thành rác, nước bốc thành mây, mây đọng thành tuyết, thành mưa trôi tràn về non ngàn, sông biển, và người về với cát bụi sau khi nhắm mắt lìa đời, những gì hàng triệu hàng tỷ kiếp người đã trải qua, cảm nhận được trên thế gian này, tôi nghĩ, vẫn luân chuyển mãi trong vũ trụ, mà mình thì chỉ là một hạt bụi bé tẻo teo. Tinh anh của đất nước, hồn thiêng sông núi vẫn còn đây đó, và sẽ lộ diện, đổi thay thế cuộc khi những duyên lành của địa lợi và nhân tâm chín mùi đưa đẩy đến…

Cuối năm tôi sẽ lại viết thư và tổng kết để xem mình đã làm được những gì cho vui, bạn nhé.

Chúc bạn và tất cả mọi người, trong đó có tôi, một năm mới nhiều niềm vui và luôn vững tâm bền lòng  dầu phải đối đầu với những điều không như ý.

Thân mến,

3 tháng 1, 2014

VTMP

Những Mất Mát lớn Lao


Năm 2013 là một năm với quá nhiều mất mát lớn lao cho cá nhân tôi. Người tôi yêu kính nhất, tấm gương bác ái, nhu hoà, nhẫn nại, hy sinh cho gia đình và tha nhân là Má tôi đã đột ngột ra đi vì đứt mạch máu đầu vào tháng 9. Nỗi buồn mất mẹ chưa nguôi ngoai, thì đến tin anh Việt Dzũng, người tôi ngưỡng mộ, yêu mến bao thập niên qua dù không có liên hệ máu mủ, đột ngột từ trần vì bệnh tim.  Đây là một mất mát to tát không chỉ cho một vài cá nhân,  một vài gia đình, mà cho tất cả người Việt  khao khát tự do  khắp nơi trên thế giới.  Qua người em dâu là bà con ruột thịt với anh, qua những người bạn cùng học với anh ở Tabert ngày xưa, tôi đã biết thêm rất nhiều về anh trong những ngày vừa qua, về cả những nỗi buồn không thể tưởng tượng được của anh, nhưng chưa bao giờ chúng ta nghe  những lời  nhạc  anh than thân, trách phận. Anh đã rất hùng dũng, như tên song thân anh đã đặt cho anh,  hiên ngang sống với niềm tin cho lẽ phải, với trái tim nồng nàn nhiệt huyết, cả cuộc đời anh.

Anh Việt Dzũng đối với tôi là biểu tượng của người sống trọn vẹn cho lý tưởng. Những lời  nhạc thấm đậm chân tình, những mơ  ước thiết tha, trong sáng cho quê hương của anh đã ăn sâu trong tâm tưởng người nghe, người đọc. Thực sự, tôi đã được nghe những dòng nhạc của anh , cùng với Chị Nguyệt Ánh, từ thập niên 80 . Không một băng nhạc nào của hai NS đấu tranh này tôi không mua và nghe tới nghe lui, vì đó cũng là tiếng lòng tôi, niềm mơ ước của tôi bao năm nay. Nhưng cả mấy tuần nay, tôi đã không viết được gì nhiều vì thực sự, trong niềm thương tiếc mênh mang,  tôi càng  cảm thấy mình quá dở, quá nhỏ bé, quá vị kỷ trong công cuộc đấu tranh cho tự do, nhân quyền cho VN.  Tôi âm thầm tưởng niệm,  và hứa thầm với anh tôi sẽ dấn thân hơn trong việc góp tay trong công cuộc đấu tranh cho  một quê hương nhân bản, ấm no dân chủ.

Bao nhiêu  lần nghe bài Một Chút quà cho Quê Hương,  tôi đã nghẹn ngào, thổn thức, vì anh Việt Dzũng đã nói lên tâm trạng mình mỗi khi đọc thơ bên nhà gửi qua sau mỗi thùng quà, vì gia đình tôi cũng đã có người đang trong tù “cải tạo”.  Bài “Lời Kinh Đêm” đã khiến tôi quặn  lòng, rơi lệ vì tôi cũng đã có một người cháu vô cùng nhân nghĩa, giỏi giang bỏ mình trên đường vượt biển.  Thực sự,  những giấc mơ, những “thần tượng” sau phong trào Hoàng Cơ Minh  sụp đổ,  đã khiến tôi chùn chân, e ngại, dù trong lòng vô cùng ngưỡng mộ và  đã có lúc chỉ muốn cùng được theo anh đi đó đây hát những lời ca đấu tranh cho tự do no ấm, công bằng trên  quê hương khốn khó. Anh lại có tài ăn nói quá linh hoạt, duyên dáng, khiến tôi  càng ngọng hơn mỗi khi gặp anh trong những buổi ca nhạc đấu tranh hay gây quỹ cho các đoàn thể thiện nguyện….Nếu tôi có thể làm được một phần trăm những việc anh đã làm cho quê hương, thì khi chết tôi cũng an lòng nhắm mắt.

Tôi, và chắc chắn rất nhiều người nữa, kính trọng và  yêu quý anh vô vàn vì anh đã sống trọn vẹn cuộc đời anh với lý tưởng, với những hoài bão, những cưu mang của một trái tim chân thành, nồng nàn yêu nước. Trên đôi nạng gỗ, anh đã phải vượt qua bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống, nhưng với tài năng, trí óc, tâm hồn và những cố gắng phi thường, anh đã  bước đến bao nhiêu vùng trời xa lạ, gửi đi  những thông điệp,  đem lại niềm hy vọng cho đồng bào trong những trại Tỵ Nạn, những thuyền nhân, những thương phế binh, những người khuyết tật, người cùi, và nhất là dân oan và những chiến sĩ lương tâm trong nước….  Anh đã thay chúng tôi thể hiện  lòng mình qua những lời ca đậm tình, trau chuốt, nhân nghĩa, nói lên thực trạng đau buồn, tủi nhục của người dân trong xích xiềng CS . Giờ anh ra đi nhưng khí  hùng anh,  tinh thần Việt Dzũng,  những lời nhắn nhủ, san sẻ tâm huyết  của anh vẫn còn đó, và tôi tin tấm  gương dấn thân cho lý tưởng, cho tha nhân của anh sẽ khơi sáng niềm tin, thôi thúc mọi người bừng tỉnh dậy, và lên đường, tiếp bước theo anh trong nhiều lãnh vực, đường lối , tuy phong cách có thể  khác nhau,  nhưng cùng chung một chí hướng, tấm lòng,  đấu tranh cho một ngày mai công bằng, no ấm, nhân hoà trên quê hương yêu dấu.

Xin vạn lần cám ơn anh và xin anh ngủ giấc bình yên, hưởng trọn những hồng ân Thiên Chúa sau gần 40 năm trở trăn, thao thức, miệt mài xả thân trong lý tưởng cho tha nhân, cho quê hương và dân tộc.

https://www.youtube.com/watch?v=jPbf6E7HeUY

https://www.youtube.com/watch?v=zMco_RvZP1s#t=155

https://www.youtube.com/watch?v=YzoyBCiab44
Nam Cali Ngày 2/1/2014
Võ thị Minh Phượng

https://sites.google.com/site/phuongvo3699/van

Leave a comment